Người dịch: Whistle
Chu Giáp cầm cánh tay đứt lìa, mặt không chút biểu tình ném sang một bên:
“Ngươi cho rằng hôm nay ta đến đây là để nghe ngươi giải thích?”
“Bảy trăm viên Nguyên Tinh, Chu mỗ quang minh chính đại thắng được từ trận cá cược, lấy được là lẽ đương nhiên, hôm nay ngươi đưa cũng phải đưa, không đưa cũng phải đưa!”
“A! Aaa!”
Những năm qua, Tề Nguyên vẫn luôn sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ, lúc này bị người ta xé mất cánh tay, cơn đau khiến gã ta hoàn toàn mất khống chế.
Chỉ biết lăn lộn trên đất kêu gào thảm thiết, theo bản năng muốn tránh xa khỏi Chu Giáp.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất thành những vệt dài loang lổ, chờ đến khi có người run rẩy tiến lên cầm máu cho gã, cả người đã như người mất hồn.
Hồi lâu sau, gã ta mới run rẩy gật đầu:
“Ta đưa, ta đưa.”
“Ngoan lắm.”
Trên mặt Chu Giáp hiện lên nụ cười:
“Ngươi cũng coi như là người mở sòng bạc, chẳng lẽ lại không biết đạo lý có chơi có chịu sao?”
“Nguyên Tinh đâu?”
“Ở đây có một ít.” Tề Nguyên nghiến răng, cúi gằm mặt, mái tóc dài rối bời che khuất ánh mắt oán độc của gã ta, nói:
“Còn một ít, ở ngoại thành.”
“Vậy thì đi lấy.” Chu Giáp nheo mắt:
“Ta đi cùng!”
Bánh xe quay tròn.
Tề Nguyên bị đứt tay mất máu đang tập tễnh chạy bộ bên cạnh xe ngựa, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt gã ta trắng bệch, hai mắt vô thần, trên người cũng không còn giọt mồ hôi nào.
“Dừng lại, nghỉ ngơi một chút đi!”
Cho đến khi hai chân Tề Nguyên bị mài đến mức máu thịt be bét, bên tai mới vang lên tiếng nói như thiên âm, lập tức không kìm được ngã nhào xuống đất. M u a t r u y ệ n Z a L o 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7
Chu Giáp bước xuống xe ngựa, đi đến một gò đất cao, phóng tầm mắt nhìn bốn phía.
Hắn đeo khiên rìu sau lưng, hai tay buông thõng bên hông, áo choàng sau lưng bay phấp phới trong gió, trên mặt không chút gợn sóng, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo.
Hình như đang đợi gì đó.
“Lâu chủ.”
Dương Huyền xuất hiện sau lưng hắn, thấp giọng nói:
“Thật sự muốn làm vậy sao?”
“Ngươi sợ?” Giọng Chu Giáp thản nhiên:
“Sợ ta sẽ bại, sẽ chết?”
“Không dám.” Dương Huyền quỳ một gối xuống đất, cung kính nói:
“Lâu chủ thần công cái thế, nhất định sẽ không sao.”
“Hừ…”
Chu Giáp khẽ hừ, tuy biết rõ suy nghĩ của Dương Huyền, nhưng cũng không vạch trần, thản nhiên nói:
“Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm.”
“Ngươi nên may mắn là ta sớm rời khỏi thành, nếu không, e rằng những kẻ sốt ruột kia có thể sẽ bắt đồ đệ của ta để uy hiếp ta.”
Dương Huyền cúi đầu.
Y thật sự có lo lắng như vậy.
Thậm chí còn bất chấp nguy hiểm thân phận bị bại lộ, truyền tin cho con trai mình, cảnh cáo nó thời gian này tuyệt đối không được rời khỏi Tiểu Lăng đảo.
“Tô gia và ta, sớm muộn cũng có ngày hôm nay.”
Chu Giáp ngẩng đầu, nhìn những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời:
“Khư giới nguy hiểm trùng trùng, ngay cả cường giả Bạch Ngân cũng chưa chắc đã bảo toàn được tính mạng, nếu như chúng ta muốn sống lâu, thì phải cố gắng hết sức tăng cường thực lực của bản thân.”
“Mà những thứ này cần phải tranh giành!”
Thế giới này nguy hiểm khó lường, không cho phép kẻ nào an phận thủ thường, cũng không có lựa chọn buông bỏ tất cả, tự do tự tại.
Muốn tiến thêm một bước thì phải cướp đoạt cơ hội của người khác.
Không tranh giành?
Chẳng lẽ người khác sẽ chủ động nhường cho sao?
“Hiện giờ ngoại vực hỗn loạn, quân đội, triều đình tự lo còn không xong, ít nhất là trong mười năm nữa sẽ không thể nhúng tay vào chuyện của địa phương.”
“Tô gia muốn làm bá chủ Thạch Thành, Thiên Hổ bang tại sao lại không thể?”
Ánh mắt Chu Giáp nheo lại, chậm rãi tự nói:
“Vừa hay bảo dược trong bang cũng không còn nhiều, nếu như có thể thâu tóm Thiên Thủy trại và Tô gia, với nội tình của hai thế lực lớn này, ta cũng không cần phải lo lắng về bảo dược để đột phá đến cảnh giới tiếp theo nữa.”
“Còn có Nguyên Tủy…”
Thiên Hổ bang còn có vài viên Nguyên Tủy, chẳng lẽ Thiên Thủy trại và Tô gia lại không có?
“Đi!”
Nghỉ ngơi một lát, theo một tiếng quát khẽ, đoàn xe tiếp tục lên đường.
…………
“Chu Giáp rời khỏi thành rồi!”
Trên Tiểu Lăng đảo, đảo chủ Dương Thế Trinh khẽ gõ lên mặt bàn, tiếc nuối lắc đầu:
“Vốn tưởng rằng hắn là người thông minh, không ngờ cũng xem thường cục diện, lúc này rời khỏi thành chẳng khác nào tự tìm đường chết?”
“Nhưng như vậy cũng giúp chúng ta bớt được chút tâm tư.”
Ông ta vốn dĩ còn đang đau đầu vì chuyện phải làm cách nào để Chu Giáp rời khỏi thành, không ngờ còn chưa có manh mối thì đối phương đã chủ động ra khỏi thành, tự chui đầu vào rọ.
“Để ta đi.” Tiết Liệt Đồ thở dài đứng dậy:
“Dù sao cũng không thể để hắn thật sự chết trong tay Tô gia.”
“Ừm.” Dương Thế Trinh gật đầu:
“Nắm chắc chừng mực!”
Tiểu Lăng đảo cần một tay đấm cừ khôi, giống như Lôi Bá Thiên năm đó, dùng để đối phó với Thiên Thủy trại, hiện tại dùng để đối phó với Tô gia.
Cho nên Chu Giáp không thể chết.
Nhưng bọn họ cần cũng chỉ là một tay đấm, một công cụ hữu dụng, chứ không phải là một cường giả có thể uy hiếp đến địa vị của Tiểu Lăng đảo.
Cho nên,
Phải khống chế trong tầm tay.
“Ta hiểu.” Tiết Liệt Đồ gật đầu:
“Ta đã sớm chuẩn bị sẵn Uẩn Sắc Tam Bảo đan rồi, chỉ cần người chưa chết hẳn, bất kể bị thương nặng đến đâu cũng đều có thể cứu sống.”
Nhưng đồng thời.
Sau khi uống loại đan dược này, tuy giữ được mạng sống, nhưng tu vi lại không có khả năng tiến thêm, thậm chí ngay cả tuổi thọ cũng bị suy giảm rất nhiều.
“Đi đi!”
Dương Thế Trinh thở phào nhẹ nhõm:
“Bên Tô gia đã truyền đến tin tức, người ra tay là Tô Công Quyền, ông ta đã ra khỏi thành rồi.”
“Tô Công Quyền.” Tiết Liệt Đồ nhướng mày:
“Xem ra Tô gia rất coi trọng chuyện này, ngay cả gia chủ cũng phải đích thân ra tay.”
“Đúng vậy!” Dương Thế Trinh thở dài:
“Người có thiên phú kinh người như vậy, không thể sử dụng thì nhất định phải diệt trừ tận gốc, nếu không sẽ phản tác dụng, Tô gia cũng hiểu đạo lý này.”
0.48092 sec| 2386 kb